Mỗi năm mỗi bận tôi lại về thăm quê. Không còn như câu thơ “ Mỗi năm mỗi bận con xa về lang/ gốc cây hòn đá cũ càng”; Mà mỗi năm lại thấy quê mình bao đổi thay, đi lên mà mừng. Nhưng, trong cái đi lên của bây giờ cũng có nhiều thứ người ta bất chấp mà có; cũng có những cái bị thay đổi phải đánh đổi sự mất mát mà có, khiến ta không thể không chạnh lòng. Thậm chí có những đánh đổi phải tàn phá môi trường sinh thái, đánh mất đi cái đã có ngàn đời… Nhưng nỗi lo sợ nhất là làm mai một văn hoá làng xã, là đánh mất đi HỒN QUÊ.